logo
🍁
facebook titok

Mỗi lần lướt Web hay Facebook, tôi lại thấy biết bao những câu chuyện, những hình ảnh, video hay những lời kể lể tâm sự của các bạn du học sinh về những khó khăn, nhọc nhằn, những thành công, sự thất bại, hay những thú vui nơi đất khách quê người. Tôi – một du học sinh Đài Loan cũng thấu hiểu phần nào những nhọc nhằn, niềm vui của những người bạn xa xứ bởi chính tôi cũng từng trải qua hầu hết những cung bậc cảm xúc ấy, cái cảm giác tủi thân khi lần đầu rời xa gia đình, cái cảm giác lạc đường, cảm giác của những nỗi nhớ, rồi cả cảm giác lần đầu nhận được những đồng lương do chính mình làm ra ở cái tuổi 18…
Tôi vẫn nhớ như in ngày tôi cất cánh đi du học Đài Loan, kỳ tôi nhập học là vào tháng 9 – kỳ học mùa thu. Nếu ở nhà háo hức bao nhiêu thì ngay từ khi bước xuống sân bay tôi càng cảm thấy bỡ ngỡ, xa lạ bấy nhiêu. Tôi như lạc vào một thế giới khác hoàn toàn, xung quanh tôi không còn những dòng chữ quen thuộc nữa, tất cả mọi thứ giờ đều là những nét gạch ngang, dọc, những chữ nhìn nửa quen, nửa lạ,...Những đêm đầu xa nhà, tôi gần như không ngủ được dù rất mệt, vì lạ nhà, lạ bạn bè, lạ tất cả mọi thứ. Cả đêm nằm thao thức chỉ muốn cầm chiếc điện thoại lên để gọi ngay về nhà nhưng điện thoại đâu có dùng được, tôi cũng chẳng dám gọi vì sợ bố mẹ, sợ cả nhà lại lo lắng cho mình.
Còn nữa, nếu ai đó nghĩ rằng, chia tay một người mà mình vẫn thường gọi bằng hai chữ yêu thương đồng nghĩa với việc đằng sau đó là khoảng thời gian đau khổ, rồi thời gian học cách tập quên một người, tập cho trái tim chai sạn trở lại,…Thì với tôi, chia tay là kết thúc một cuộc tình trong sự lặng im, tôi cũng chẳng được phép cho mình thời gian để chìm đắm trong những nỗi buồn, quãng thời gian yêu xa khiến giữa chúng tôi chẳng dám có những dỗi hờn, chẳng dám ghen tuông,…Sau những khoảng thời gian học tập, thi cử, làm việc mệt mỏi, thỉnh thoảng những ngày nghỉ tôi vẫn thường tự thưởng cho mình một chuyến đi thăm thú những địa điểm nổi tiếng tại nơi tôi đang sống,…Ở Đài có khá nhiều nơi đẹp, nhưng chắc ấn tượng nhất là cái sương khói ở hồ Nhật Nguyệt là tôi mê nhất. Tôi thường tận dụng các buổi đi thăm thú vào các ngày thường; còn ngày lễ, Tết đông người đi chơi thì mình tranh thủ đi làm thêm để được tăng lương gấp đôi.
À còn điều này nữa, nhiều người vẫn có những định kiến với “dân” du học cho rằng chúng mình học thì ít mà du thì nhiều, hay đại loại là những câu chuyện về việc du học sinh bỏ trốn, phạm tội, bị trục xuất về nước… Không biết các bạn du học sinh ở các nước khác thực tế ra sao, nhưng học tại Đài, tôi lại thấy đất nước này thực sự đáng sống với chi phí dễ chịu, con người khá thân thiện, trường lớp, phương tiện học tập hiện đại, năng động,…Chỉ có một chút điểm trừ là việc học tập ở đây cũng khá áp lực, những giờ nghiên cứu dài và những giờ thi căng thẳng cũng khiến bạn phải cày cuốc nhiều. Tuy nhiên thì cũng là “vàng thử lửa” thôi, đi học mà còn sợ khó không dám bước qua thì sau này sẽ chiến đấu với những điều khác ở cuộc sống ngoài kia ra sao?.
Có lẽ sau tất cả những trải nghiệm trong quãng thời gian đã trôi qua, tôi vẫn luôn thầm cám ơn cuộc đời đã giúp tôi trưởng thành hơn mỗi ngày. Những vấp ngã, khó khăn ngày nào càng khiến tôi thêm nâng niu những giá trị của cuộc sống, của gia đình, của đồng tiền; thêm trân trọng những người đã đi qua cuộc đời mình và người tôi vẫn đang yêu thương…
Chắc là mình sẽ còn gắn bó với đất nước này một thời gian dài nữa. Vì thế. Sẽ còn nhiều bài học hơn nữa mà mình nhất định thu thập thêm được trong quãng thời gian còn lại. Nếu để có lời khuyên gì cho các em đang có ý định đi du học thì mình chỉ có hai chứ :” Đi đi”. Đi đi để khám phá những miền đất mới. Đi đi để học hỏi và trải nghiệm. Đi đi để phát triển bản thân, để học hỏi được những điều tốt đẹp và cũng là để thấy trên đời này cái gì cũng có mặt trái của nó. Và cuối cùng là đi đi vì chúng ta còn trẻ. Đừng sợ vấp ngã. Đừng sợ cô đơn. Vì có nó ta mới có hai chữ tương lai.

“ĐI ĐI RỒI SẼ ĐẾN”